Người Say Yêu Thánh Thể (Phần 9)

Đời Sống Nội Tâm Của Đức Maria

  1. Đức Maria đã được trang điểm bằng mọi tặng ân, được nên phong phú bằng mọi nhân đức, được những công trạng khôn sánh, nhưng Mẹ đã xuất hiện trước mặt thế gian dưới một dáng vẻ bên ngoài hết sức bình thường. Không có gì là nổi nang trong các hoạt động của Mẹ; các nhân đức của Mẹ dường như chỉ dưới trung bình. Đời sống của Mẹ đã trải qua trong thinh lặng và bóng tối, và trình thuật Tin mừng không nói gì nhiều đến đó. Sở dĩ như thế là vì Đức Maria phải là gương mẫu của đời sống ẩn dật – một đời sống ẩn dật trong Thiên Chúa với Chúa Giêsu Kitô – một đời sống mà chúng ta nên phấn đấu để đề cao và trung họa lại trong nếp sống của chúng ta. Tôi có ý nói rằng luật thánh thiện mà Thiên Chúa áp dụng cho linh hồn chúng ta cũng chính là luật mà Ngài đã áp dụng nơi Mẹ Maria. 

Giáo hội hát mừng Đức Maria: “Tất cả vinh hiển của nàng công chúa là ở trong cung nội.” Đây là đặc nét của sự thánh thiện nơi Đức Maria. Không có gì hiện lộ ra bên ngoài, không có gì đáng chú ý, tất cả chỉ cho duy mình Thiên Chúa và chỉ mình Ngài biết. Tuy nhiên, Đức Maria vẫn là thánh thiện nhất, trọn hảo nhất trong các thụ tạo. Được Thiên Chúa cưng yêu hơn bất cứ thụ tạo nào, Đức Thánh Trinh Nữ đã lãnh nhận từ lòng quảng đại Ngài những ân sủng phong phú nhất, những tặng ân tuyệt hảo nhất. Cha Hằng Hữu đã ban cho Mẹ tất cả các nhân đức thuộc về người mẹ. Chúa Con, ban cho Mẹ tất cả kho tàng ơn cứu chuộc. Chúa Thánh Thần ban ân sủng tình yêu. Thế mà Đức Maria đã sống một

cuộc sống hết sức thông thường, hoàn toàn ẩn khuất và vô danh. Như thế, chúng ta chẳng phải kết luận rằng đời sống nội tâm, rút về ẩn dật là đời sống trọn lành nhất ư? đời sống hoạt động bên ngoài, ngay cả hoạt động vì Chúa, cũng kém trọn lành hơn. Vì thế, cuộc đời của Chúa Giêsu ẩn khuất khỏi mắt người đời nhiều hơn là lộ diện. Các thánh cũng đã được đào tạo theo gương Ngài. Là người bạn thân của Thiên Chúa, chúng ta phải chịu nghiền nát, trở nên như không có gì, hư vô hoá như Chúa Giêsu và Mẹ Maria. 

  1. Do đó, nếu muốn trở nên một vị thánh, chúng ta phải trở thành những linh hồn nội tâm. Ngoài ra chúng ta còn bị bắt buộc như thế bởi ơn gọi của chúng ta là những người tôn thờ. Nếu không có tinh thần nội tâm này, chúng ta sẽ cầu nguyện thế nào được? Nếu chúng ta không ở thể ở trước mặt Chúa được một lát mà không dùng đến sách, nếu chúng ta không biết nói gì với Chúa từ đáy lòng mình, thì chúng ta sẽ làm việc tôn thờ thế nào được. Sao! Chúng ta không bao giờ có những lời trào tràn từ chính đáy lòng để thưa với Chúa sao? Chúng ta cứ phải vay mượn những tư tưởng và ngôn từ của người khác để thưa với Chúa sao? Không, không! chúng ta hãy phấn đấu để trở nên những linh hồn nội tâm, tĩnh niệm. Không ai có thể có nội tâm y như Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Nhưng mỗi người có thể trở nên tĩnh niệm trong chừng mực ân sủng ban cho. Nếu không có đời sống nội tâm, chúng ta sẽ không bao giờ lãnh nhận được bất cứ an ủi nào, sự khích lệ nào khi cầu nguyện; chúng ta sẽ mãi chỉ là kẻ bất hạnh dưới chân Chúa. Nếu chúng ta muốn trở nên người tôn thờ đích thực, chúng ta phải có tinh thần nội tâm này. Chúng ta phải biết thưa chuyện với Chúa khi quì gối trước nhan Ngài, biết hỏi và chờ đợi Ngài trả lời: chúng ta phải biết hoan hưởng sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúng ta phải biết sung sướng làm bạn đồng hành với Ngài, sung sướng trong sự phục vụ Ngài; phải khoái thú trong tình thân mật rất ngọt ngào, rất khích lệ của Ngài. Nhưng để khám phá được Trái Tim Chúa Giêsu, chúng ta phải là người nội tâm. Sau hết, là người nội tâm

có nghĩa là gì? Có nghĩa là yêu mến, tâm sự và sống với Chúa Giêsu. Nhưng chúng ta không thể nghe tiếng Chúa Giêsu với đôi tai thể lý, không thể nhìn ngắm Ngài với cặp mắt bằng thịt; vì Ngài chỉ nói với linh hồn tĩnh niệm. Ngài hoàn toàn nội tại trong phép Thánh Thể: Ngài không đi vào trong tâm hồn qua hình sắc như khi Ngài còn tại thế; bây giờ Ngài đi trực tiếp vào linh hồn, và nói chuyện với mình nó. Khi linh hồn không lớn lên dưới sự hiện diện của Ngài thì đó là vì Ngài không hành động trên nó – có một cái gì đó cản bước chân Ngài. 

A! chúng ta đừng làm cho lời Chúa phán xưa trở thành không đúng! Ngài đã phán ách Ngài êm ái, gánh Ngài nhẹ nhàng. Nhưng chỉ đúng như thế đối với kẻ nào mang gánh và ách ấy với tinh thần tĩnh niệm và cầu nguyện; nếu khác đi, chúng sẽ trở nên nặng nề và gây mệt mỏi. Ôi chúng ta ước muốn biết bao được thấy hoàn thành nơi chúng ta điều đã được thực hiện trọn vẹn nơi Đức Thánh Trinh Nữ: “Vương quốc Thiên Chúa ở cùng Bà” – Vương quốc của tình yêu, của nhân đức, và của những ân sủng nội tâm! Vậy chúng ta nên bắt đầu trở nên những người tôn thờ và những vị thánh. Cỏ trong cánh đồng hằng năm vẫn chết đi, bởi vì rễ của chúng không đâm sâu dưới đất; nhưng cây sến, cây tùng, cây ôliu vẫn đứng vững năm này qua năm khác, bởi vì các rễ của chúng cắm xuống rất sâu dưới lòng đất. Để tiến tới mạnh mẽ và bền bỉ, chúng ta cũng phải hạ mình xuống thật sâu, thậm chí tới mức hủy mình ra hư không. Ở đó chúng ta sẽ tìm thấy Chúa Giêsu. Ngài ở đó, hoàn toàn hủy mình: exinanivit. Chính ở chỗ đó mà Đức Maria đã tìm thấy Ngài. Ôi, ước chi người Mẹ thánh phúc, mẫu gương trọn lành của đời sống nội tâm của chúng ta, làm cho chúng ta sống trong Chúa Giêsu như Mẹ đã sống! Ước chi, cũng như Mẹ, chúng ta luôn luôn lưu lại với Ngài và đừng bao giờ lìa bỏ Ngài! 

Thánh Phêrô Giulianô Eymard

 

Thánh Phêrô Giulianô Eymard đã được Chúa Quan Phòng chọn để sáng lập hai dòng tu cho Giáo hội: một dòng cho các linh mục, một dòng cho các nữ tu, cả hai đều hoàn toàn hiến mình để tôn thờ phép Thánh Thể được trưng bày ra ngoài. Nhưng chính nhờ Đức Maria mà Thiên Chúa đã ban cho ý muốn Ngài được tôi tớ Ngài biết đến; điều đó cũng được tuyên bố trong bản tóm tắt án phong chân phước: “Vào ngày lễ Mình Thánh Chúa Kitô năm 1845, được thúc đẩy bởi một ơn soi sáng mà chúng ta có thể coi như bởi Chúa, ngài đã hiểu rõ bản tính công việc mà Ngài đã sớm thực hiện để đề xướng việc thờ lạy phép Bí tích Cực thánh. Tuy nhiên, chỉ tới khi Đức Thánh Trinh Nữ (Đấng mà ngài đã cầu khẩn trước ở đền thánh Fourvière để xin ơn soi sáng và trợ giúp) ban cho ngài hai lời tiên báo, và trong niềm khiêm tốn tuân theo ý Chúa, ngài mới bắt đầu đặt nền móng cho hội dòng mới của ngài.” 

Lời tiên báo thứ nhất xảy ra vào ngày 21 tháng Giêng năm 1851. Cha Eymard, trong khi ở Đền Thánh Mẫu, đã có một ấn tượng rất mạnh trong tư tưởng về vấn đề có quá ít người sùng kính đối với phép Thánh Thể, và rất nhiều người phạm thánh phạm đến Thánh Thể Chúa. Vài ngày sau, ngày mồng 2 tháng Hai, ý tưởng này trở nên rõ rệt hơn. Cha Eymard là chủ tịch cuộc họp của dòng ba Marist; ngài sắp phải đi Fourvière bằng “bước tiến của các thiên thần”. Ngài kể lại: “Tôi nhớ rằng tôi đã không muốn đi vào thánh đài, do cảm giác khiêm nhường, và tôi đã ở chỗ của mình sau bục giảng. Ở đó tôi đã hỏi Đức Maria tôi có thể làm được gì để người ta yêu mến Bí tích Cực thánh. Tôi đã thưa với Mẹ: ‘Mỗi hội dòng đều tôn vinh một mầu nhiệm nào đó, còn mầu nhiệm Thánh Thể là mầu nhiệm vĩ đại hơn tất cả, lại là mầu nhiệm duy nhất chưa có hội dòng nào!’ Sau đó Mẹ đã bảo tôi là Mẹ muốn tôi hiến thân để làm cho người ta tôn kính Con thần linh Mẹ trong phép Thánh Thể. Chính lúc đó Mẹ Maria đã tỏ ra rất nhân từ với tôi. Tôi đã thấy rõ điều Mẹ yêu cầu tôi.” 

Vâng, chính qua Mẹ Maria mà thánh Eymard đã được dẫn tới Chúa Giêsu.

Ngài đã viết lên vấn đề này trong tập ghi chú những ngày tĩnh tâm ở Rôma năm 1865. “Chính Đức Thánh Trinh Nữ đã dẫn tôi lại với Chúa Giêsu: dịp rước lễ Chúa nhật (ở nhà thờ Đức Bà Laus) hồi lên 12 tuổi; từ dòng Marist đến dòng Thánh Thể.” 

Thực hành: Chúng ta hãy phấn đấu để sống trong sự tĩnh niệm và kết hợp với Chúa Giêsu hiện diện trong chúng ta, noi gương Mẹ chúng ta. Hoa thiêng: Ôi Maria, Nữ Tử đích thực của đức Vua, mọi vinh quang của Mẹ đều ở trong nội tâm Mẹ, bởi vì Chúa Giêsu cư ngụ trong đó.

Khiêm Tốn, Một Đặc Nét Của Đức Maria

Cuộc đời ẩn dật của Đức Maria có một đặc nét phân biệt hẳn với cuộc đời của Chúa Giêsu. Chúng ta không tìm thấy nơi Đức Maria sự khiêm nhượng quá lạ lùng kinh ngạc, sự khiêm nhường pha trộn vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, vừa quyền chức vừa thuần phục, sự khiêm nhường rất đáng thán phục trong cuộc đời Chúa Giêsu. Đời sống của Mẹ Maria luôn luôn bình bình, đơn sơ và khuất lấp, khiêm tốn và nhu hạ sâu xa. Sự khiêm tốn là đặc nét của lòng đạo đức, nhân đức và mọi hành động của Mẹ. 

  1. Đức Maria khiêm nhu trong sinh hoạt bên ngoài. Mẹ không sống lập dị bởi nếp sống khổ hạnh cũng không bởi lối sống buông thả. Từ tốn và ngọt ngào, giống như người Con thần linh của Mẹ, toàn thể sinh hoạt bên ngoài của Mẹ nói lên địa vị thấp kém của Mẹ làm cho Mẹ nên giống như bao người phụ nữ trong dân chúng. Chúng ta cũng nên cố gắng cư xử khiêm tốn để tránh kéo chú ý về mình, nếu chúng ta muốn nên giống Mẹ Thánh chúng ta trong cuộc đời Mẹ. 

  1. Đức Maria khiêm hạ trước mặt người đời, Mẹ đã hăng hái hy sinh đời sống tư và những ngọt ngào của sự chiêm niệm thiên đường để đi viếng bà chị họ Elizabeth, chúc mừng bà và giúp đỡ bà. Suốt ba tháng, Mẹ đã là người bạn đồng hành kiên trì của bà, khiêm tốn hầu hạ bà; và Mẹ đã lấy làm vui thú về mái gia đình đặc tuyển này. Khi vinh quang Con Mẹ đòi hỏi, Mẹ đã xuất hiện trước công chúng. Mẹ đã có mặt tại đám cưới Cana. Mẹ không hề nói một lời nhằm tán dương mình, cũng không đem danh hiệu Mẹ Thiên Chúa, hay quyền lực và vinh quang Con mình ra để cho người ta quí chuộng mình. Mẹ luôn luôn lưu tâm đến tiếng gọi của đức bác ái, và rút lui ngay khi không còn nhu cầu đến Mẹ.

  1. Đức Maria khiêm nhường trong các bổn phận. Mẹ chu toàn mọi bổn phận cách êm ái, không sôi nổi háo hức, luôn luôn mãn nguyện, luôn luôn sẵn sàng đón nhận những bổn phận mới. Mẹ chu toàn bổn phận với tư chất điềm tĩnh, không tỏ ra khó khăn gì và cũng không bao giờ xin an ủi, không bao giờ gây chú ý, vì mọi sự được thi hành như là việc tất nhiên phải thế. Do đó, Mẹ là mẫu gương tuyệt vời cho tất cả những ai muốn sống đời sống của Chúa Giêsu Thánh Thể. Đời sống của người tôn thờ, được thánh hiến để phục vụ Vua Thánh Thể, gồm có một ít hy sinh mà duy mình Thiên Chúa nhìn thấy và ban thưởng. Những công việc phục vụ thấp kém của họ tạo nên tất cả vinh dự, tất cả niềm vui của lòng sùng hiếu, và tham vọng độc nhất của họ là làm vui lòng Thầy chí thánh bằng việc bền bỉ hy sinh thân mình. 

  1. Đức Maria khiêm tốn trong việc đạo đức. Đức Maria, đã được nâng lên tới tột độ của đời sống cầu nguyện mà một thụ tạo có thể đạt tới, đã sống thường xuyên trong sự rèn luyện tình yêu trọn hảo, đã được tôn lên trên tất cả các thiên thần, và nhờ phẩm chức Mẹ Thiên Chúa, làm nên một trật tự tách biệt trong những kỳ quan của Thiên Chúa. Tuy nhiên, Mẹ phục vụ Chúa của Mẹ trong đường lối đạo đức thông thường bình dị. Mẹ đi theo những huấn chỉ của lề luật, tham dự các ngày lễ theo luật, cầu nguyện với dân chúng. Không có gì để phân biệt Mẹ, không cả đức khiêm tốn mà Mẹ đã dấu kín. Không gì, kể cả lòng sốt sắng phi thường, tỏ ra nơi nếp sống bề ngoài lòng đạo đức trọn hảo của Mẹ. 

Lòng đạo đức của chúng ta cũng nên như thế; không gì được gây chú ý trong những việc thực hành của chúng ta, đơn sơ và khiêm tốn trong hành động, cẩn thận loại bỏ hết mọi lập dị (hoa quả tinh vi của lòng tự ái) và mọi cái bất thường, khi chúng có thể đưa đến sự phù phiếm và ảo tưởng. 

  1. Đức Maria khiêm tốn trong các nhân đức. Đức Maria có tất cả các nhân đức ở mức độ tối cao, và thực hành tất cả các nhân đức ấy một cách trọn hảo thần hiệu, nhưng không phải trong cách lạ thường. Sự khiêm nhường của Mẹ đã chỉ nhìn thấy lòng nhân lành Thiên Chúa, và đối với tất cả những ân huệ Mẹ đã lãnh nhận, Mẹ chỉ tỏ ra một lòng biết ơn khiêm tốn, lòng biết ơn của người nghèo – lặng lẽ và kín đáo, không bị người đời chú ý. “Nazareth nào có cái gì hay chứ?” Kết quả là chẳng ai để ý đến Mẹ Maria. Hãy xem cái bí mật vĩ đại của sự trọn lành: để biết thế nào là tìm kiếm nó trong cái đơn sơ nhất; thế nào là dưỡng nuôi nó trong những cái thông thường nhất; thế nào là bảo quản nó giữa sự bị coi thường và quên lãng. Nhân đức mà được phô trương nơi công cộng thì nguy mất; nhân đức mà được ca tụng khen lao thì sắp gãy đổ. Đoá hoa mà mọi người ngắm nghía thì rất mau tàn. 

Do đó, chúng ta hãy yêu quí những nhân đức nhỏ bé của Nazareth, những nhân đức kín ẩn được phát sinh dưới chân thánh giá, dưới bóng Chúa Giêsu và Mẹ Maria; để rồi chúng ta khỏi phải sợ bão táp quật ngã cây tuyết tùng, cũng không sợ sấm sét đánh trên đỉnh núi cao. 

  1. Đức Maria khiêm tốn trong những hy sinh. Đức Maria chấp nhận cuộc lưu đầy cách lặng lẽ và dịu dàng mà không thốt ra một lời phàn nàn. Mẹ đã không cho mình là hơn vì thấy mình được tiền định chịu những hy sinh lớn lao, cũng không phàn nàn hoặc xin giảm bớt tính chất gay gắt của những hy sinh ấy. 

Mẹ đã nhu hạ trong suốt thời gian người bạn đời thánh thiện của Mẹ phải chịu bối rối cay cực. Thay vì nói với người về mầu nhiệm vĩ đại đã được thực hiện trong Mẹ, điều đó sẽ làm Mẹ được đề cao dưới mắt người, thì Mẹ lại đã chịu đựng sự hoài nghi của người trong thinh lặng và chờ đợi trời cao biện minh cho nhân đức của mình, Mẹ lặng lẽ phó mình cho sự quan phòng Thiên Chúa. 

Với con tim bị sầu thương đâm thâu, Mẹ Maria đi theo Con Mẹ đang vác thánh giá; nhưng trên quãng đường Giêrusalem ấy, Mẹ không hề kêu than khóc lóc. Trên đồi Canvê, bị chìm đắm trong nỗi sầu thương khôn lường, một nỗi đau thương sâu thẳm như tình yêu của Mẹ, Mẹ Maria đã chịu đau khổ trong im lặng; và sau khi đã im lặng từ biệt Con Mẹ, Mẹ đã rút lui – tâm hồn tan vỡ, nhưng vẫn nhẫn nại. 

  1. Sau hết, Đức Maria nhu hạ trong những vinh quang của Mẹ, và đây là cuộc khải thắng tuyệt vời nhất của đức khiêm nhường của Mẹ Maria. Đức Maria vì phẩm chức độc đáo Mẹ Thiên Chúa nên có quyền được cả vũ trụ tôn kính; tuy nhiên, Mẹ chỉ giữ lại những đau khổ và hy sinh của thiên chức làm Mẹ. Khi Con Mẹ được tôn vinh ca tụng, thì không bao giờ công chúng thấy Mẹ xuất hiện. Trái lại, khi nào có những đau đớn nhục nhã cần phải chia sẻ với Ngài thì Mẹ luôn luôn có mặt bên cạnh Ngài. 

Do đó, nếu chúng ta muốn là những người con đích thực của người Mẹ đáng yêu này, chúng ta phải mặc lấy đức khiêm nhường của Mẹ. Chúng ta hãy năng lấy nhân đức này làm đề tài nguyện ngắm, vì đó là gia sản Mẹ Maria để lại cho chúng ta. Hãy để đức khiêm nhường của Mẹ trở nên mực thước cho cách xử sự của chúng ta. Hãy để cho sự đơn sơ, quên mình chỉ nhìn lên Chúa, luôn lo đến bổn phận hơn là tìm dễ chịu, lo tìm Chúa hơn là tìm những an ủi của Chúa, lo yêu vì tình yêu – sau cùng hãy để niềm vui thích độc nhất này trở nên phần chén, nên mục đích của tất cả mọi nỗ lực và đặc nét của đời sống chúng ta. 

Đức khiêm nhường là nhân đức tối thượng của người tôn thờ, vì đó là nhân đức của các tôi tớ Đức Vua, và là nhân đức của các thiên thần trước sự hiện diện của chúa tể thần linh. 

Do đó, đức khiêm nhường điều chỉnh cách ăn ở của chúng ta trước mặt Chúa, khi chúng ta tỏ bày cho Ngài niềm kính tôn của các giác quan và tài năng của chúng ta. Đó là lễ nghi phục vụ hoàng triều. Chúng ta phải nhu hạ y như Mẹ Maria trong việc phục vụ Chúa Giêsu! 

Thiên thần phép Thánh Thể

Maria Eustelle, một cô gái lao công khó nghèo, đã đáng được mệnh danh là “Thiên thần phép Thánh Thể”, vì cô nổi tiếng là có tình yêu sùng hiếu và lòng trung tín hiền dịu đối với Thánh Thể. 

Được vị chủ chăn trao cho việc trông coi phòng thánh, không thể nào kể cho hết cô đã thi hành chức vụ thánh này với lòng tôn kính và sùng mộ như thế nào. Than ôi, trong nhiều giáo xứ, chức vụ đó được những người làm thuê thi hành một cách rất ít kính cẩn! 

Lần đầu tiên được làm một lô những chuẩn bị cần thiết cho việc dâng thánh lễ, niềm vui của linh hồn cô chỉ tương đương với cái cảm thức về nỗi bất xứng của mình. Cô đã viết về vấn đề này: “Tôi thích nghĩ giống như Đức Thánh Trinh Nữ rằng tôi sẽ phục vụ đền thờ Chúa bao lâu còn được phục vụ. Tư tưởng này khêu gợi lòng biết ơn của tôi. Nhưng để xứng đáng với vị trí thánh này, tôi cần đến sự trong sạch của Thánh Nữ Đồng Trinh, sự trong sạch mà tôi còn lâu mới có được. Ôi lạy Chúa! Con không nghĩ đủ về những món nợ mà con phải trả vì tất cả những phương thế cứu rỗi này. Con chỉ biết sung sướng đón nhận điều mà công việc thánh này đem đến cho con. Xin Chúa rủ lòng thương trang điểm linh hồn con bằng sự trong trắng của các thiên thần, để con được kéo đến gần Chúa của các thiên thần, và tiếp nhận Ngài thường xuyên!” (Tiểu sử Maria Eustelle). 

Thực hành: Chúng ta hãy cố gắng tỏ ra trong đời sống sự khiêm nhường của Chúa Giêsu và Mẹ Thánh Ngài. 

Hoa thiêng: Ôi Bồ câu Trinh khiết, con chúc tụng Mẹ, người đã đem lại cho chúng con cành Ôliu, và loan báo trước Chúa Giêsu Bánh Thánh, Đấng sẽ cứu chúng con khỏi cơn đại hồng thủy thiêng liêng.