Người Say Yêu Thánh Thể (Phần 8)

Người Tôn Thờ Đầu Tiên Của Ngôi Lời Nhập Thể

  1. Hãy nhìn ngắm gương sáng Mẹ Maria, người đầu tiên tôn thờ Ngôi Lời Nhập Thể trong lòng Mẹ! Ôi sự tôn thờ ấy của Mẹ Đồng Trinh phải là hoàn hảo biết bao; làm vui lòng Chúa biết bao, và phong phú ân sủng chừng nào! 

Vào giây phút đầu tiên của cuộc nhập thể đó, sự tôn thờ hoàn hảo của Đức Maria cốt tại điều gì? 

Đó là sự tôn thờ của lòng khiêm nhường, tự hủy mình trước quyền phép oai phong của Thiên Chúa, Đấng do lòng yêu thương nhân từ đối với Mẹ và toàn thể nhân loại thúc bách, đã chọn Mẹ, người trinh nữ khiêm nhu, làm Mẹ Đấng Messia. Cử chỉ tôn thờ đầu tiên của chúng ta sau khi rước lễ cũng phải giống như thế; đó cũng là những tâm tình của bà Elizabeth khi đón tiếp Mẹ Thiên Chúa, người đang cưu mang Đấng Cứu Chuộc trong lòng: “Unde hoc mihi?” – “Bởi đâu tôi được hạnh phúc này; tôi bất xứng biết bao?” Khi Chúa Giêsu muốn đến nhà ông đại đội trưởng, ông ta cũng nói những lời tương tự như thế: “Lạy Chúa tôi không xứng đáng!” 

  1. Hành vi tôn thờ thứ hai của Đức Maria tự nhiên sẽ là một hành vi hân hoan tạ ơn lòng nhân lành vô cùng, khôn tả của Thiên Chúa đối với con người; một hành vi khiêm tốn biết ơn vì đã chọn Mẹ, nữ tỳ bất xứng của Ngài, để làm tín hiệu gia ân. Lòng biết ơn của Mẹ được vang lên trong những hành vi tán tạ yêu thương nồng nhiệt. Lòng biết ơn là một sự bộc lộ của linh hồn, sự bành trướng yêu thương của một linh hồn cao quí – đó là tâm điểm của tình yêu.

  1. Hành vi thứ ba của việc tôn thờ của Đức Thánh Trinh Nữ sẽ là một hành vi hiến dâng, hành vi sát tế mình: sự hiến dâng hoàn toàn bản thân Mẹ, đời sống Mẹ để phụng sự Thiên Chúa: Ecce ancilla Domini; một hành vi hối tiếc vì mình nhỏ bé quá không thể phụng vụ Ngài cho xứng đáng được. Mẹ đã dâng mình cho Thiên Chúa để phục vụ Ngài trong bất cứ cách nào Ngài muốn: bằng tất cả những hy sinh mà Ngài có thể lấy làm thích thú đòi hỏi Mẹ, cũng như niềm vui sướng vì có thể làm Ngài vui lòng mọi giá và do vậy đáp ứng tình yêu Ngài dành cho con người trong cuộc nhập thể của Ngài. 

  1. Hành vi sau cùng của việc tôn thờ của Đức Maria chắc chắn là một hành vi dịu dàng xót thương đối với các tội nhân khốn khổ mà Ngôi Lời Nhập Thể đã cứu vớt. Mẹ biết phải dùng lòng thương xót đó thế nào để đem lại lợi ích cho họ; Mẹ dấn thân làm việc hãm mình đền tội cho họ, chịu đau khổ cho họ, để họ được ơn tha thứ và quay trở về cùng Chúa. Mẹ cầu xin cho họ ơn phúc nhận biết Đấng sáng tạo và cứu chuộc họ; ơn yêu mến và phục vụ Ngài, và do đó trả lại cho Ba Ngôi cực thánh danh dự với vinh quanh vốn thuộc về Ngài. Ôi trong khi hiệp lễ, tôi đã có thể thờ lạy Chúa như Mẹ Maria đã thờ lạy, chiếm hữu Chúa như Mẹ đã chiếm hữu! 

Lạy Chúa, xin cho con ơn trọng này: là cho con được lòng tôn kính Đức Thánh Trinh Nữ như Mẹ của con; hãy cho con được chia sẻ ân sủng của Mẹ, trong trạng thái tôn thờ không dứt mà Mẹ đã sống suốt thời gian Mẹ cưu mang Chúa trong trinh dạ Mẹ, thiên đàng của tình yêu và nhân đức. 

Chúa ôi! con cảm thấy đây sẽ là một trong những ân sủng trọng đại nhất của đời con. Con muốn từ nay về sau sẽ tôn thờ Chúa trong sự kết hợp với Mẹ của những người tôn thờ, Nữ Vương nhà Tiệc ly.

Chiếc áo lễ của Đức Maria 

Thánh Bonnet, Giám mục địa phận Clermont, một tôi tớ rất đạo đức của Chúa Giêsu và Mẹ Maria, trong đêm áp lễ Mẹ lên trời, ngài đã rút lui vào trong nhà thờ thánh Micae, để canh thức cầu nguyện dọn mình mừng đại lễ của Đức Nữ Vương dấu yêu của ngài. Khi ngài thốt ra những tiếng thở than và những ước muốn nồng nàn, ngài nghe thấy một âm thanh êm ái du dương, như thể từ trời cao vang vọng xuống. Lập tức tất cả nhà thờ được thắp sáng lên và các mái vòm vang âm như trong ngày đại lễ khi quần chúng kéo đến đông đảo. Kinh ngạc và hoảng sợ, thánh nhân đợi chờ và đã thấy Đức Thánh Trinh Nữ, có một tốp thiên thần và các trinh nữ bao quanh, đang dự cuộc rước đến chân bàn thờ. Các trinh nữ và các thiên thần đang hát những bài ca tán tụng Đức Nữ Vương của họ và những bài ngợi khen Con của Mẹ. Rồi các thiên thần hỏi xem ai sẽ cử hành các mầu nhiệm thánh, và Đức Maria đáp: “Đó chính là Bonnet tôi tớ của Ta, người đang âm thầm cầu nguyện trong nhà thờ này.” Các thiên thần liền đi đến chỗ thánh nhân đang khiếp sợ ẩn mình trong góc xó nhà thờ. Các ngài liền khoác cho thánh nhân những y phục lộng lẫy và mời thánh nhân cử hành lễ Misa ngay trước mặt Đức Maria. 

Khi thánh lễ vừa xong, Đức Trinh Nữ chúc lành cho tôi tớ của Mẹ, và như để kỷ niệm cuộc viếng thăm đầy yêu thương ,Mẹ đã để lại cho thánh nhân chiếc áo lễ tuyệt đẹp mà Mẹ đã mang xuống từ trời. Chiếc áo kỳ diệu này đã được lưu trữ tại Clermont cho tới khi có cuộc cách mạng. Nó rất mịn màng và trông thật thích mắt đến nỗi không bao giờ có thể xác định được nó được làm bằng chất liệu gì; nó được thêu một cách tinh vi đến nỗi chỉ có ngón tay thiên thần, hoặc đúng hơn, ngón tay của Đức Nữ Vương các thiên thần mới có thể hoàn thành được một tác phẩm như thế. (Bolland., 15 tháng Giêng).

Thực hành: Chúng ta hãy cám ơn sau khi hiệp lễ một cách hết sức thành tín trong sự kết hợp với Mẹ Maria. 

Hoa thiêng: Ôi Maria, con đã được rước người Con rất yêu dấu của Mẹ, và con sẽ không bao giờ để Người ra đi!

Phẩm Chức Mẹ Thiên Chúa

Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu Con Thiên Chúa, Maria de qua natus est Jesus! Hãy xem lời ngợi khen trác tuyệt mà Tin mừng tặng cho Đức Maria! Thánh Thần không ca ngợi các lễ vật hay nhân đức của Mẹ. Ngài tự hài lòng với việc tỏ bày nguyên ủy thần linh của chúng, tức việc làm cho Mẹ xứng đáng với mẫu tính thần linh của Mẹ. Bởi vì khi được làm Mẹ Thiên Chúa là Mẹ đã được ban cho tất cả ơn thánh sủng và mọi niềm vinh dự. Khi người ta gọi Mẹ là “Mẹ Thiên Chúa”, là người ta đã nói lên mọi sự.

  1. Đức Maria đã đến để vực dòng giống nhân loại dậy, để phục hồi tư cách làm Mẹ đầy vinh dự và tôn quí mà Evà đã đánh mất do tội lỗi của bà. Satan đã hạ bệ người mẹ đầu tiên của chúng ta: Đức Maria đã gỡ lại cho bà. Được tiên trưng bởi tất cả các phụ nữ cao quí trong Cựu Ước như Judith, Esther, Debora, Mẹ đến như Nữ Vương, như nhà giải phóng. Khi Đức Tổng thần hiện ra với Đức Maria, ngài đã chào Mẹ với niềm tôn kính sâu xa, không dám gọi tên Mẹ: “Ave, gratia plena!” Hãy lưu ý sự khác biệt giữa ngôn ngữ của Đức Tổng thần nói với người Mẹ đích thực của sự sống, và ngôn ngữ của vị thần sa ngã nói với Evà vô phúc! 

Đức Maria cưu mang Thiên Chúa; Mẹ mang trong trinh dạ Mẹ Đấng Cứu Chuộc thế gian, là suối nguồn tình yêu; mang Đấng đem lại bình an cho loài người; trong khi con đầu lòng của Evà, Cain, là một kẻ tội lỗi, kẻ giết em. 

Đức Maria được cả người chăn chiên và vua chúa, người nghèo khổ và người giàu có tôn vinh. Trong khả năng của Mẹ Thiên Chúa, Mẹ được đặt lên như Nữ

Vương của toàn thế giới. Con Thiên Chúa đã tôn vinh Đức Maria như người Mẹ đích thực của mình và đã chu toàn mọi bổn phận của người con đối với Mẹ, để lại cho chúng ta tấm gương trọn hảo của việc thi hành giới răn thứ bốn: “Hãy thảo kính cha mẹ”. 

  1. Evà, do lỗi phạm, đã đánh mất tự do và quyền thế, sub potestate viri eris: “Ngươi sẽ phải ở dưới quyền đàn ông”, Thiên Chúa phán với Evà như thế; rồi từ đó người đàn bà phải làm nô lệ cho đàn ông hoặc ở dưới quyền bảo hộ của đàn ông. 

Hãy xem người đàn bà mạnh mẽ, “người mẹ” par excellence. Một người mẹ có toàn quyền trên con mình, dù con bà có là vua hay là Thiên Chúa; Đức Maria cũng truyền khiến Chúa Giêsu như vậy, và Chúa Giêsu, Đấng mà trước nhan Ngài các quyền lực trên trời còn phải run sợ, cũng phải vâng phục Đức Maria! Chỉ duy mình Mẹ có thể công khai truyền lệnh cho Ngài, đòi hỏi quyền làm Mẹ của mình: Fili, quid, fecisti nobis sic? Như thế đủ thấy quyền bính của Đức Maria. Tại Cana, chính Mẹ là người khai mở quyền năng của Chúa Giêsu, gần như là cho Ngài quyền hành vậy. 

Do đó, tôn vương quyền bính là đặc ân thứ hai của mẫu tính thần linh!

  1. Việc tôn vương vinh quang cũng được ban cho Đức Maria. Evà vì tham vọng tội lỗi nên đã bị tước lột hết vinh quang. Bà đã bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng cách xấu hổ và phải sinh đẻ trong đau đớn nhục nhã. 

Đức Maria sinh Đấng Cứu Chuộc trong hân hoan. Mẹ không hề biết cơn đau của tính chất làm mẹ. Đấng Cứu Chuộc khi đi qua lòng Mẹ đã để lại vinh quang của Ngài, và Đức Maria sẽ là Nữ Vương bởi vì Mẹ đã ban cho trần thế Đức Vua Giêsu Kitô. Mẹ là Nữ Vương các thiên thần, Nữ Vương Giáo hội. Các vua sẽ đặt quyền hành của mình dưới chân Mẹ; các nước sẽ trao phó cho Mẹ sự an ninh của mình, và bất cứ nơi nào chúng ta thấy một triều thiên được cung hiến cho Đức Mẹ; bàn thờ của Đức Mẹ luôn luôn được đặt cạnh bàn thờ của Chúa Giêsu. 

Do đó, đây là danh dự, phẩm giá và vinh quang của Mẫu tính thần linh: Đức Maria đầy danh giá, quyền lực và vinh quang trong và bởi Chúa Giêsu. Mẹ là người Mẹ thần linh của Ngài! 

Công đồng Êphêsô (431) 

Ngày xưa có một giám mục thành Constantinople tên là Nestoriô, ông ta đã dám nói rằng Đức Thánh Trinh Nữ không phải là Mẹ Thiên Chúa. Ông nói: “Mẹ là Mẹ Chúa Kitô; có nghĩa là Mẹ của một con người mà Con Thiên Chúa đã kết hợp với.” Ông ta đã dám rao truyền điều đó trên toà giảng, trước mặt các tín hữu thành Constantinople; nhưng họ đã đứng dậy phản đối, tuyên bố rằng Chúa Giêsu Kitô không phải là một con người, Ngài là Thiên Chúa, và Đức Thánh Trinh Nữ Mẹ thật của Ngài cũng là Mẹ Thiên Chúa. Họ đã kêu lên Đức Thánh Cha, thủ lãnh các giám mục, và là Đấng phán đoán không thể sai lầm trong những vấn đề đức tin. 

Thánh Celestin, giáo hoàng đương thời, đã triệu tập một công đồng gồm tất cả các giám mục họp tại thành Êphêsô, ở Tiểu á, để lên án lạc giáo Nestoriô. Công đồng Êphêsô đã khai mạc cách long trọng năm 431. Ngay từ sáng sớm, dân chúng đã tụ tập đầy nhà thờ Đức Maria, nơi các Nghị phụ Công đồng đang nhóm họp. Tất cả mọi người đều van xin cho danh dự Đức Thánh Trinh Nữ được hiển thắng. Nestoriô, mặc dù đã ba lần được triệu mời trước Công đồng, nhưng đều từ chối xuất hiện. Căn nhà ông tự giam mình được canh giữ bởi một tốt lính, được sai đến do vài bá tước Canđê, đại sứ của hoàng đế. Cuối cùng, buổi chiều, cửa Công đồng mở ra, thánh Cyrillô, thượng phụ Alexandria, đại diện của Đức Thánh Cha, tuyên bố sắc lệnh Công đồng, rằng Đức Thánh Trinh Nữ thật là Mẹ Thiên Chúa; và Nestoriô đã phạm tội lộng ngôn vì dám nói ngược lại; và từ nay ông không còn là giám mục và thượng phụ Constantinople nữa. Lập tức toàn thể thành phố Êphêsô lại vang lên những bài ca hoan hỉ, chỗ nào cũng nghe vang: “Đức Maria Mẹ Thiên Chúa muôn năm.” Khi các giám mục rời nhà thờ, các ngài được tháp tùng khải hoàn về nhà bằng hàng ngàn ánh đuốc. Không khí đầy mùi thuốc thơm do các phụ nữ đốt lên để tôn kính các Nghị phụ Công đồng. Thành phố sáng rực, và niềm vui con cái Thiên Chúa cảm thấy đã lan truyền ra toàn thế giới. 

Về phần Nestori, ban đầu cố gắng kháng cự Đức Thánh Cha và Công đồng, nhưng hoàng đế, đã nắm được tình hình đức tin, nên đã bỏ ông ta và kết án ông ta phải lưu đày. Ông không bao giờ đồng ý thần phục. 

Ông ta còn sống được 8 năm nữa, với lòng đầy ắp căm hờn, và đôi môi không thiếu lời phỉ báng. Cuối cùng, ông đã chết một cách khốn nạn, thân xác thối rữa, và lưỡi ông, cái lưỡi phạm thượng đến Đức Thánh Trinh Nữ, cái lưỡi đã từng nói đi nói lại rằng: “Kẻ nào nói Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa sẽ bị tuyệt thông,” cái lưỡi đó đã bị sâu bọ rúc rỉa ngay trước khi ông trút hơi thở cuối cùng. (Msgr, de Ségur.

Thực hành: Chúng ta phải năng đón nhận Chúa Giêsu Thánh Thể như phương dược chống lại dục vọng, và như cách bảo vệ sự trinh trắng. Hoa thiêng: Kính chào Mẹ Maria! vườn địa đàng thiêng liêng của Thiên Chúa, nơi đoá Huệ thơm tho và trắng ngần là Chúa Giêsu Thánh Thể tươi nở!